Chapter 4
Lord Francis Sutton, đứng cạnh sân chơi bóng gỗ, vừa hoàn thành phần chơi của mình, đặt tay Sophia lên tay mình. Cậu mỉm cười ấm áp với cô bé, và đi ra xa hơn một chút cùng cô, hoàn toàn tách khỏi âm thanh của cả những người chơi bóng gỗ và nhóm nhỏ người đứng xem.
“ Ắt hẳn là tuổi già đã đột ngột tấn công mình quá sớm,” cậu nói, “ hoặc vài chứng bệnh kỳ lạ đã hạ gục mình trong vòng vài tháng trước và đang diễn ra nhanh chóng. Chắc là không khí miền quê, có lẽ, hoặc là thức ăn nông thôn. Bệnh điếc lạ thường. Cậu vừa nói cái gì?”
“Mẹ có thể bị thuyết phục,” Sophia hớn hở nói, hai má trở nên ửng đỏ. Vẻ ngoài của cô có thể dễ dàng nhầm lẫn thành sự yêu đương thiết tha. “ Mẹ băn khoăn về hôn nhân, Francis, nhưng chỉ là lo lắng cho hạnh phúc của mình. Mẹ nói – hay ngụ ý rõ rệt – là mẹ sẽ không ngăn cấm việc kết hôn của chúng ta thậm chí cả khi mẹ đưa ra ý kiến chống đối mạnh mẽ.”
“ Phần này thì mình rất hiểu,” cậu nói. “ Cậu ắt phải lớn tiếng và dứt khoát khi cậu nói điếu đó. Phần tiếp theo mình hiểu nhầm – hay mình nghĩ mình chắc chắn đã hiểu nhầm rồi, chắc thế.”
“Phần nói về hôn lễ?” cô hỏi. “ Mình nói với mẹ là chúng ta sẵn sàng kết hôn ở nhà thờ trong làng, hoặc là mình sẵn sàng, sao cũng được, và cậu chỉ muốn làm những điều khiến mình vui. Mình nói với mẹ là ngay khi việc đính ước giữa chúng ta được công bố, mẹ có thể ở lại và giúp chuẩn bị hôn lễ.”
“ Cậu sắp đến rồi,” cậu nói. “ Mình tin chính là câu tiếp theo.”
“Chúng ta muốn việc công bố hôn nhân được đọc ngay lập tức sau khi đính ước được công bố.”
“Chính là cái đó,” cậu nói. “ Và mình có thể giúp cậu khỏi phiền phức tự mình lặp lại, Soph. Mình nghe chính xác lần đầu tiên. Mình có thể hỏi cậu vài điều không? Cậu đang cố bẫy mình vào hôn nhân? Có phải cậu đang chơi trò khéo léo hơn những phụ nữ khác những người mơ tưởng về mình? Thật là một việc tốt cậu không mặc cóoc-xê,Soph – cậu không mặc, phải không? Cậu sẽ nổ tung ở nơi này vào thờ điểm này.”
“Được lắm!” Từ ngữ cuối cùng cũng tìm được cách thoát ra khỏi đôi môi Sophia. “ Cái đồ tự cao. Đồ kiếu ngạo xấu xa. Tất cả những phụ nữ khác. Tất cả? Bao nhiêu tá, Francis? Mấy trăm? Hay mình phải tăng cao hơn? Mình thà cưới một con cóc còn hơn kết hôn với cậu. Mình thà cưới rắn còn hơn cưới…”
“Mình hiểu theo ý của cậu thôi,” cậu cười còn ấm ấp hơn và gọn gàng nâng tay cô bé lên môi. “ Đó chỉ là câu ngốc nghếch thôi, Soph? Mỉm cười nào, em yêu.”
Cô bé mỉm cười. “ Cậu đừng có “ em yêu” với mình,” cô rít giữa hàm răng.
“Khi đứng trên sân khấu,” cậu nói, “ cậu nên ném con tim và tâm hồn mình vào vai diễn. Một khi công bố được ban ra, người yêu của mình, chúng ta sẽ thành những con vịt chết, cậu và mình. Sẽ rất tồi tệ khi phải đối mặt với việc hủy bỏ hôn ước,Soph. Nhưng thế nào? Không cần phải hỏi.”
Nước mắt dâng lên trong mắt cô bé. “ Nhưng mẹ sẽ ra về,” cô nói. “ Ngay khi việc này được giải quyết bằng cách nay hay cách khác, mẹ nói mẹ sẽ quay về Rushton. Cho dù chúng ta có đính ước hay không, mẹ cũng đi. Và đính hôn còn có ý nghĩa gì nữa, Francis, khi mẹ không ở lại?”
“Như thế thì?” cậu nói.
“Mẹ sẽ ở lại nếu như có một hôn lễ để chuẩn bị.” cô nói.
Lord Francis cào đầu mình và quan sát những người chơi bóng gỗ khác một lúc. “Có lẽ thế, Soph.” cậu nói. “ Nhưng dù sao thì mẹ cậu có về nhà không sau khi chúng ta kết hôn? Đó chính là nghi vấn. Nhưng mình đang nói về cái gì vậy nè, sau khi chúng ta kết hôn? Bệnh tâm thần cũng lây nhiễm. Chắc chắn thế rồi.”
“Mẹ vẫn yêu Papa,”Sophia nói. “ Mẹ gần như thừa nhận điều đó với mình. Và Papa phải yêu mẹ, Fracis. Mẹ đáng yêu hơn nhiều so với nhân tình của Papa.”
“Chúa nhân lành, Soph,” cậu nói. “ Cậu không nên biết về những thứ như nhân tình, và cho dù cậu biết, từ đó không bao giờ được phép thoát ra khỏi môi cậu.”
“ Thế thì Ladybird” nàng nói, cáu tiết. “ Một phần-”
“Đúng thế,” cậu nói, ngẩng đầu nhìn lên đám mây trắng mượt mà đang lững lờ trôi. “Lady Clifton chắc chắn là nhìn đẹp hơn Lady Mornington. Nhưng nó không có nghĩa vì thế mà cha cậu muốn mẹ cậu hơn. Soph. Nếu cậu muốn nghe ý kiến của mình, việc cố mang họ trở về cùng nhau sau mười bốn năm gần như là cố gắng phí công vô ích. Ôi, Chúa ơi, nước mắt hả?”
“Không,” cô cáu kỉnh, quay người bước vội về hướng ngôi nhà. “ Chỉ là một con côn trùng bé xíu lọt vào mắt mình thôi, chỉ có vậy. Và trời nắng quá. Mình quên mang cây dù của mình theo rồi.”
Cậu bắt kịp cô, kéo tay cô đặt vòng qua tay mình, và vỗ nhẹ nó. “ Có thể mình sai,” cậu nói. “ Có thể mình sai,Soph.”
“Không, cậu không sai,” cô bé nói, lóng ngóng tìm khăn tay trên người mình, sau đó thì nhận cái cậu ta đưa cho mình. “ Mẹ đã ở đây cả ngày trời rồi và hai người hiếm khi nói một từ nào với nhau ngoại trừ tối qua ở ngoài sân khi chúng ta buộc họ đi cùng nhau. Hoàn toàn vô vọng. Mẹ sẽ về nhà hoặc ngày mai hoặc tuần sau hoặc tháng sau.”
Cậu gấp những ngón tay mình bên dưới tay cô đang đặt trên cánh tay cậu. “ Có lẽ những gì họ cần là thời gian,” cậu nói, “ Hẳn phải lúng túng khi gặp lại nhau sau một thời gian quá dài và với quá nhiều người xung quanh làm những khán giả chú ý. Có lẽ rồi sẽ đến lúc họ sẽ sắp xếp lại những sự khác biệt.”
“ Ôi, cậu nghĩ vậy sao?” cô bé hỏi, nhìn tràn trề hi vọng.
“ Có, mình nghĩ thế,” cậu nói. “ Không, cậu giữ chiếc khăn đi, Soph. Trông nó sũng nước. Cậu chắc chắn không phải là một trong những phụ nữ có thể giữ mắt mình không bị chuyển sang màu đỏ sau vài giọt nước mắt, đúng không?”
“Ôi,” cô bé nói. “ Từ ‘ khen ngợi’ không có trong vốn từ của cậu, phải không, Francis? Mình xin lỗi chân thành từ tận trong tim là cậu phải hộ tống mình khi mình hoàn toàn xấu xí. Có lẽ cậu nên thực hiện lại những trò lừa xưa kia của cậu đi. Cậu từng luôn có thể tống khứ được mình đi, thường là làm cho mình mắc kẹt ở một nơi nào đó.”
“Mình luôn nghĩ hòn đảo là nơi tốt nhất,” cậu nói. “ Cậu đã ở đó bao nhiêu tiếng vậy, Soph?Và cậu sẽ phải ở đó lâu hơn nếu phút cuối mình không thì thầm nơi có thể tìm thấy cậu cho Claude.”
“Đó là trò tàn nhẫn nhất của cậu khi chèo thuyền vào bờ hồ trước khi mình có thể leo xuống từ trên cây,” cô bé nói, “ cậu biết là mình không thể bơi và nước thì quá sâu để mà lội vào.”
“ Mình không bao giờ thổ lộ bất cứ bí mật nào khác cho Claude sau chuyện đó, cậu nói. “ Anh ấy gần như gãy cả chân trong lúc hấp tấp đem tin mừng đến cho cha. Mình tin là mình quá nhức nhối để ngồi xuống trong nguyên cả ngày hôm ấy.”
“Không có nhiều đâu,” So với hậu quả cậu gây ra, cô nói gay gắt.
Cậy cười toe toét.
“Cậu thật sự nghĩ là vẫn còn hy vọng?” cô bé hỏi.
Cậu nhún vai. “ Ba cậu đã rời khỏi sân chơi bóng rồi,” cậu nói. “ Có lẽ ngay lúc này họ đang nói chuyện.”
“Cậu nghĩ vậy hả?” cô hỏi. Cô nhìn lại sân chơi bóng gỗ để xác nhận sự thật là cha cô thực sự đã biến mất. “ Vậy thì cậu sẽ làm nó chứ, Francis?”
“Làm chuyện gì?” cậu hỏi một cách ngờ vực.
“ Cho phép công bố hôn nhân được ban hành nếu mọi người đồng ý hôn ước của chúng ta,” nàng nói. “ Cậu sẽ chứ?”
“Và cho phép nghi lễ diễn ra luôn?” cậu hỏi. “ Và trăng mật với hy vọng là mẹ cậu sẽ lưu lại đây chào đón chúng ta trở về? Và đứa con đầu tiên của chúng ta bắt đầu chín tháng chờ đợi để sinh ra với niềm tin là mẹ cậu sẽ ở lại cho sự kiện hạnh phúc đó và cho lễ rữa tội tiếp theo sau hả? Có lẽ chúng ta có thể có mười đứa con trong một hàng, Soph. Hoặc thậm chí là một tá. Có lẽ là vào phút cuối cùng, mẹ cậu sẽ nghĩ là không bõ công để trở về Rushton. Đứa lớn nhất của chúng ta sắp đến tuổi kết hôn.”
“Cậu đang giễu cợt cảm giác của mình,” cô bé nói, “ như thường lệ. Sẽ không tiến xa thế đâu, Francis. Dĩ nhiên là không. Mình sẽ hủy hôn ước trước lễ cưới, cho dù có xảy ra chuyện gì. Cậu có lời hứa của mình.”
“Chúa nhân lành, Soph,” cậu nói. “ Cậu có bất cứ ý kiến nào về tai tiếng sẽ có không?”
“Mình không quan tâm đến tai tiếng,” cô nói.
“ Cậu sẽ,” cậu nói. “ Sẽ không ai muốn chạm vào cậu với cây sào dài ba mươi foot sau khi cậu bỏ rơi con trai một công tước gần như trước bàn thờ thánh lễ.”
“Điều đó hợp với mình,” cô nói. “ Mình đã nói với cậu là mình không có ý định kết hôn với ai. Mình không muốn bị chạm vào với một cây sào hay bất cứ thứ gì khác”
“ Mình không chỉ đang nói về những người cầu hôn,” cậu nói. “ Sẽ không một ai muốn mời cậu đi bất cứ đâu. Soph. Cậu sẽ là một người bị xã hội ruồng bỏ, người sống ngoài lề xã hội.”
“Vô lý.” Cô bé nói.
“Tốt thôi,” cậu nói,” đừng bao giờ nói là mình chưa cảnh cáo cậu. Nhưng cứ tiến tới và làm điều đó nếu cậu thấy cần thiết. Chỉ cần miình có lời hứa của cậu về chuyện đó là cậu sẽ người thực hiện việc bỏ rơi, thế thôi. Mình chắc chắc sẽ không thể làm điều đó.”
“Ôi, Francis,” cô nói, nhìn lên cậu với đôi mắt sáng ngời, “ cậu tốt quá. Mình đã không nghĩ là mình có thể thuyết phục cậu đồng ý. Cậu thật tuyệt vời.”
“Soph,” cậu nói, nhăn mặt, “ nhiệt tình ít một chút với mấy cái tốt và tuyệt vời, nếu cậu vui lòng. Chúng làm mình căng thẳng một cách rõ ràng khi đến từ cậu. Mình nghĩ chúng ta tốt hơn là hy vọng cha của cậu nói không và tống cổ mình đi. Chúng ta tốt hơn nên hy vọng một cách nhiệt tình, thật đấy.”
“Hôm lễ ở nhà thờ trong làng,” cô bé nói, đôi mắt mơ mộng. “ Với những chiếc chuông ngân lên và ca đoàn hát lên và linh mục vận bộ lễ phục trang trọng. Và cây đàn organ được dạo lên. Ôi,Francis, nó không thể thất bại để nhắc nhở và tác động đến họ,đúng không? Có thể không?
“Ah, Bedlam, Bedlam,” cậu nói. “ Những cánh cửa của ngươi mở rộng cho ta và vẫy tay ra hiệu kìa.”
Bá tước của Clifton gần như hoàn thành trò chơi ném bóng gỗ khi anh nhìn thấy con gái mình bước từ nhà ra. Olivia chắc đã trò chuyện với cô bé rồi. Mrs Biddeford đã ra ngoài gần một giờ trước.
Anh thư giãn đôi chút. Olivia có thể nói những điều đúng đắn cho Sophia. Nàng dường như có tài năng làm việc đó. Thật sự rất nhẹ nhõm khi xem thấy thư nàng thông báo là nàng sẽ đến. Một sự nhẹ nhõm rất lớn – nhưng còn có một điều gì khác nữa. Anh đã không hoàn toàn chắc chắn là anh thật sự muốn gặp lại nàng, mặc dù bức tranh chân dung của nàng theo anh bất cứ nơi nào anh đi.
Đó luôn đặt cạnh giường anh,nơi nó là điều cuối cùng anh nhìn thấy vào ban đêm trước khi thổi tắt nến và là điều đầu tiên anh thấy vào sáng sớm trước khi bước ra khỏi giường.
Nhưng có điều gì đó thật sự khác biệt giữa ảnh và người thật.
Anh cáo lỗi cho mình khi trò chơi kết mình và bật cười khi Lord Wheatley nhận xét rằng thật là vui sướng khi một chuyên gia trò chơi như thế này đi nơi khác.
“Tôi cược là ngài dùng tất cả những thời gian thức giấc của các mùa hè ra ngoài đây tập luyện, Clifton,” ông nói, “ chỉ có thế ngài mới có thể khiến cho toàn thể những con người tầm thường chúng tôi trông như những tên ngố vụng về.”
“ Tôi có một cây dù đặc biệt to dùng để giữ mình khỏi bị khô trong cả mùa mưa,” Bá tước nói, “ vậy nên tôi không phải phí hoài một phút giây nào trong những phút giây ấy.”
Sophia và Sutton đã đi hơi xa một chút so với những người khác, anh chú ý, và mãi mê trò chuyện. Con bé đang nói với cậu ta? Nhưng cô bé không có vẻ buồn thảm đặc biệt. Anh không lo ngại việc để chúng ra khỏi tầm mắt. Chúng được vây quanh bởi những vị khách của gia đình, bao gồm cha mẹ của Sutton. Anh bước trở lại vào trong nhà.
Vợ anh không có trong vực riêng tư của nàng. Cũng như không có trong phòng khách hoặc phòng ăn sáng hoặc bất kỳ phòng tiếp khách nào. Lệnh bà đã đi ra ngoài, một người phục vụ nói khi anh cuối cùng nghĩ ra để hỏi. Đến sân chơi bóng gỗ? Nhưng anh sẽ phải đi qua nàng trên đường. Anh đi ra thềm và dọc theo những con đường trong khu vườn được tạo hình. Chúng hoàn toàn vắng vẻ. Chiếc ghế bao quanh dài phun nước không có người, anh phát hiện ra khi đi quanh nó để nhìn quảng đường không thể nhận biết được từ thềm.
Nàng có thể ở đâu chứ? Trong làng? Nhưng nàng đã phải đi với nhà Biddefords và Sophia lúc nãy nếu ở đó có thứ nàng cần, chắc chắn thế. Khu vườn bí mật? Nàng có đến đó ? Nàng có nhớ nó không?
Nó đã được cho phép để phá hủy trong những năm cuối đời của cha anh. Chốt khóa đã bị gỉ sét và khu vườn mọc um tùm một cách vô vọng khi anh đến đó sau tang lễ của cha. Anh đã đứng tại vị trí anh hôn Livy lần đầu tiên và cảm thấy mất mát thậm chí còn nhiều hơn anh đã cảm nhận khi đứng trong nghĩa trang nhìn xuống chiếc hòm giữ những gì còn lại của người cha thương yêu. Anh đã cảm thấy tình trạng của khu vườn dường như phản chiếu tình cảnh của cuộc đời anh. Sắp xếp dọn dẹp nó lại, đặt nó vào tình trạng hoạt động dường như là một nhiệm vụ phi thường và có vẻ không hiệu quả.
Tại sao phải dọn dẹp lại khu vườn mà hầu như không ai biết đến, hầu như không một ai còn đang sống quan tâm đến? Sau cùng, có một khu vườn rộng lớn bao quanh ngôi nhà và công viên với những dặm được giữ gìn tốt phía sau. Ai cần đến một khu vườn bí mật nhỏ bé ở giữa rừng?
Anh cần nó, chính người đó, anh quyết định. Như bức chân dung, nó là một ký ức nhỏ bé nàng để lại cho anh.Nàng đã yêu khu vườn. Anh đã luôn biết trong tháng trước hôn lễ nơi anh có thể tìm thấy nàng và anh thường xuyên đến với nàng ở nơi đó. Nàng chưa bao giờ khóa cửa lại với anh, mặc dù cả hai đã cùng nhau khóa nó lại hơn một lần ngăn cách thế giới để họ có thể thưởng thức sự âu yếm thân mật.
Nàng có nhớ nó không? Nàng sẽ đến đó? Đó không phải là nơi cuối cùng nàng muốn đến sao??
Thế nhưng anh đã hy vọng ngay từ phút đầu. Anh đã để cửa mở không khóa khi anh biết nàng đang đến, hy vọng rằng có lẽ nàng sẽ tìm lại nó, hy vọng rằng không một ai khác làm thế. Anh không muốn những vị khách của mình, hoặc thậm chí là Sophia bước vào khu vườn bí mật.
Anh đi qua rừng cây, bước ra khỏi con đường chính cho đến khi anh đến một hàng rào hoa thường xuyên rực rỡ. Cánh cửa hình vòng cung gần như bị che giấu bởi cây thường xuân. Anh đặt tay lên chốt cửa. Nàng sẽ không có ở đó. Đây là lơi ngu ngốc nhất trong tất cả để tìm nàng. Và cho dù nàng ở đấy, vẫn là không thích hợp để bước vào. Nếu nàng mà có đến đây, đó là bởi vì nàng muốn sự tĩnh lặng và riêng tư. Nếu nàng có ở đấy, nàng sẽ phải chốt cửa lại từ bên trong.
Nhưng cửa không bị chốt lại. Nó bật vào trong trên những bản lề được tra dầu kỹ lưỡng khi anh nâng chốt cửa.
Sự tương phản giữa quang cảnh bên trong khu vườn và bên ngoài sẽ phải làm hụt hơi một người lạ vì bất ngờ. Bên ngoài là hàng cây lâu cao lớn già cỗi màu sắc trầm lặng và mờ mờ tối. Bên trong tất cả đều rực rỡ tinh tế, vẻ đẹp hoang dại được vun trồng và đầy màu sắc. Một cái đồng hồ mặt trời bằng đá ở ngay chính giữa, được bao bọc bởi những cây ăn quả mảnh khảnh đang ở giữa mùa đơm hoa và kết trái. Những bãi cỏ xanh mượt mà dọc theo hai bên lối đi lát đá sỏi bên trong cánh cửa và những hòn non bộ nghiêng nghiêng, phủ lên bởi vô số những đóa hoa, ở các góc đối diện. Những cành hồng leo khắp lên tường.
Những người làm vườn của bá tước đã dùng một lượng lớn thời gian không cân xứng đễ giữ khu vườn bí mật hoàn hảo không tỳ vết.
Nàng đang ngồi trên một trong những phiến đá phẳng ở hòn non bộ, hai tay bó lấy gối. Màu xanh trên chiếc áo dài bằng vải muslin trong lành giống bãi cỏ. Anh nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau.Anh không cài then. Nàng đang điềm tĩnh quan sát anh, nhướng chân mày lên.
“ Vậy ra chàng đã giữ nó, Marcus?” Nàng nói
“Đúng vậy.” Anh bước về phía nàng.
“Tại sao?”
Anh không trả lời trong một lúc. Làm sao anh có thể kể cho nàng nghe lý do thật sự? “Tình cảm gia đình, ta nghĩ vậy,” cuối cùng anh nói. “ Và bởi vì khi một thứ quá xinh xắn trang nhã, người ta thường thấy cần thiết phải nắm giữ nó.”
Nàng gật đầu. Nàng có vẻ hài lòng với câu trả lời của anh.
Nàng xinh đẹp tuyệt trần, anh nghĩ. Bức chân dung cạnh giường anh không còn tương xứng với nàng. Mặc dù sự rực rỡ của tuổi thanh xuân không còn nữa. Nàng là một người phụ nữ, càng đáng yêu hơn so với một cô gái đơn thuần.
“Sao?” anh nói.
“Em không biết là điều đó có thể ngăn chặn được, Marcus,” nàng nói. “ Con bé đã thật tâm đặt trái tim mình vào cuộc hôn nhân và em đã không chú ý là mọi điều em nói làm cho con bé thấy một chút nghi ngờ nhỏ nhoi nào về sự khôn ngoan của con đường nó chọn.”
“Nàng đã thất bại?” anh nói.
“Em đã nói với con ngay từ phút đầu,” nàng đáp, “ là em sẽ không còn đối xử với con như một đứa bé và quyết định thay cho con bé. Em nói với con rằng em sẽ không cấm cản hôn ước, dù chàng rất có thể. Nhưng em cũng nói với con rằng em sẽ làm mọi chuyện trong quyền hạn của mình để thuyết phục con là nó sẽ gây ra một sai lầm to lớn vì cố chấp.”
“Nàng không ngăn cấm hôn nhân này?” anh nhăn mặt.
“Con bé đã mười tám tuổi rồi, Marcus,” nàng nói. “ Em đã là một phụ nữ đã hết hôn lúc bằng tuổi con bé.”
“Nhưng con bé không thế thấy thật ngu ngốc hết sức khi say đắm người đàn ông đầu tiên mà nó thấy nhìn?” anh hỏi. “ Con bé mười tám, vì Chúa, Olivia. Một đứa trẻ.”
“Nhưng con bé nhắc em,” nàng nói, “ tất cả những gì ở London là những cô gái trẻ của giới quý tộc, đến để được giới thiệu và để tìm những người chồng. Đó là quy luật của thế giới. Và con bé nói đúng, Marcus.”
“Vậy là nàng chấp thuận sự kết hợp này?” Anh đặt một chân lên phiến đá ở vị trí thấp hơn một chút so với cái nàng ngồi và đặt một tay anh qua gối. “ Nàng nghĩ chúng ta nên chấp thuận hôn ước?”
Nàng trông thật phiền muộn. “ Em không biết,” nàng nói. “ Tất cả bản năng của em chống đối lại nó. Em không thể tin con bé sẽ hạnh phúc với Lord Francis. Và em không thể tin rằng con bé có thể biết được nhân thức của bản thân mình hoặc nhận ra là tình yêu không phải lúc nào cũng là nền tảng vửng chắc cho hôn nhân. Nhưng con bé quay lại chống đối em khi em đưa ra cho nó những lập luận đó.”
Anh quan sát khi nàng hái một bông hoa cẩm chướng và giữ nó ở mũi.
“Con bé nói chuyện đó là bởi vì chàng và em” nàng nói, ngẩng đầu nhìn anh. “Con nói chúng ta phản đối bởi vì hôn nhân của chúng ta thất bại và chúng ta không thể tin được là hôn nhân của con bé sẽ không. Con bé liệt kê những cuộc hôn nhân khác không bị thất bại. Thực tế, hôn nhân của chúng ta là cái duy nhất như thế, như con bé biết.”
Anh nuốt xuống.
“Marcus,”nàng nói, “ có thể con đúng không? Có phải chúng ta bi quan bảo vệ quá mức cần thiệt không? Chúng ta có cảm thấy như thế này nếu không có gì xảy ra và chúng ta sống cùng nhau? Hay là chúng ta đúng hơn sẽ thấy vui sướng trước viễn cảnh hôn nhân của con và đứa con trai nhỏ nhất của Rose và William? Bất kể tiếng tăm của cậu ta, chúng ta sẽ vui sướng? Cậu ấy có vẻ hết sức yêu thích con bé. Em không biết câu trả lời. Em không thể đặt bản thân mình vào vị trí một người phụ nữ đã có gia đình mãn nguyện, bình thường để biết được em sẽ cảm nhận như thế nào. Em đến đây để cố gắng nghĩ ra câu trả lời.”
Anh không thể nghĩ ra câu trả lời. Anh nhìn xuống mái đầu cúi xuống của nàng, vào mái tóc mượt vàng óng ả được rẽ ngay ngắn ở đường giữa và chải ra sau khuôn mặt nàng. Và anh ngắm nhìn nàng xoay tròn bông hoa cẩm chướng và vùi mũi mình vào nó. Nếu không có chuyện gì xảy ra. Nếu Lowry không quyết định kết hôn ở London và mời anh cùng Livy đến tham dự hôn lễ. Nếu anh không tỏ ra quá háo hức muốn đi vì Lowry là người bạn thân nhất của mình tại Oxford. Nếu Sophia không bị mắc phải bệnh sởi ngay cái ngày trước khi họ khởi hành rời đi và Livy không thuyết phục anh, hoàn toàn trái với ý anh, đi một mình bởi vì tâm trí anh đã đặt vào nó. Nếu không có buổi tiệc ngu ngốc cho Lowry hai đêm trước hôn lễ và những buổi uống rượu vô tận.
Nếu toàn thể những người bạn chí cốt tại trường đại học của họ không cười nhạo anh là một thằng đàn ông kết hôn nghiêm túc khi anh vẫn còn quá trẻ và không thách thức anh đi cùng họ đến một nhà trọ thấp kém nào đó. Nếu anh không quá say và quá ngốc nghếch, ngu đần, dại dột. Anh không bao giờ có thể nhớ ra cả tên lẫn vẻ ngoài cô ta trông như thế nào sau đó. Chỉ mỗi sự thật là anh đã lên giường với cô ta và căm ghét nó khi anh đang thực hiện điều đó và căm ghét bản thân mình sau khi anh trả tiền cho cô ta và loạng choạng chạy ra đường và nôn mửa vào rãnh thoát nước trong sự thích thú thân mật của những người bạn thân thiết vẫn còn bên cạnh anh.
Sự dại dột ngu xuẩn của một gã thanh niên huênh hoang trẻ tuổi. Hành động như thế, anh phải nên tìm kiếm vài sự an ủi cho lương tâm mình và đẩy cái sự việc đã khỏi đầu. Cô gái không hề có chút ý nghĩa nào với anh và anh đã biết rằng không một người bạn nào của anh sẽ kễ ra chuyện anh đã làm. Anh đã biết rằng anh sẽ không bao giờ bị xúi giục để làm chuyện như thế này bất kỳ một lần nào nữa.
Nhưng anh đã về nhà và tự khóa mình tránh xa Livy trong bốn ngày, làm nàng bối rối với sự khẳng định là anh cần được ở với những quyển sách và nắm bắt kịp những chuyện đã xảy ra cho vùng đất khi anh đi xa. Và đến đêm anh không khỏe và mệt lữ để làm tình với nàng. Vào đêm thứ tư khi anh quá mệt mỏi để ngủ trong giường nàng. Anh đã đến phòng ngũ ít-khi-được-sử-dụng của mình.
“Chuyện gì không đúng vậy, Marc?” nàng đã hỏi anh, yên lặng bước vào căn phòng tối đen của anh nửa giờ sau, khi anh đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không có gì sai trái cả.” Anh đã đáp. “ Chỉ là đau dạ dày, Livy.”
“Chuyện gì đã xảy ra ở London?” nàng hỏi.
“Không có gì cả,” anh đáp. “ Hôn lễ, tiệc tùng. Quá nhiều đồ ăn và thức uống Livy. Ta sẽ thấy tốt hơn ngay thôi.”
“Có một ai khác ư?” Nàng đã thì thầm câu hỏi đó.
“Không!”
Anh gần như đã gào lên từ ngữ ấy, quay lại đối mặt với cô. Là lúc để băng qua căn phòng và ôm nàng vào trong vòng tay anh, hôn nàng, lại mang nàng đến phòng nàng một lần nữa, và làm tình với nàng. Anh cỏ thể quên đi một khi anh đã ở trong cơ thể quen thuộc và thân thương của nàng. Và thậm chí nếu anh không thể quên, anh không bao giờ nên nói với nàng. Không bao giờ.
“Có một cô gái,” anh thốt lên. “Một con điếm. Không ai cả, Livy. Ta thậm chí không thể nhớ ra tên tuổi hay mặt mũi của cô ta.Ta đã quá say và bị thách thức làm điều đó. Không là gì cả, Livy. Nàng là người ta yêu. Chỉ môt mình nàng. Nàng biết là như thế. Cô ta không là gì cả. Nó sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa, Ta hứa.”
Thậm chí trong bóng tối, anh đã nhìn thấy sự ghê tởm và kinh sợ trên gương mặt nàng. Nàng đã không nói gì cả khi họ đứng đó và nhìn chằm chằm vào nhau, tay anh vươn đến nàng.
Và khi đó nàng quay lưng và bỏ chạy. Cánh cửa phòng ngủ và cả phòng thay áo của nàng được khóa lại vào lúc anh lảo đảo theo sau nàng.
Nàng đã từ chối không tha thứ cho anh. Và nàng tiếp tục từ chối cho đến khi anh bị buộc phải tin rằng nàng sẽ không bao giờ.
Nàng đặt bông hoa cẩm chướng xuống viên đá bên cạnh.
“ Nàng nghĩ ta nên nói chuyện với Sutton,” anh nói, “ và tìm ra mục đích và kế hoạch của cậu ta? Nàng nghĩ ta nên đưa ra sự chấp thuận nếu câu trả lời của cậu ta là thỏa đáng, nếu có vẻ là cậu ta chân thành và có ý định đối xử tốt với Sophia? Đó có phải là điều nàng nghĩ ta nên làm, Olivia?”
“Em không biết,” nàng nói, nhìn lên anh một lần nữa. “ Chúng ta phải thực hiện một quyết định quan trọng nhất liên quan đến con mà chúng ta đã làm trong cuộc sống của con bé, Marcus, và lý lẽ cũng như nhận thức tốt đẹp dường như không còn đủ để chỉ dẫn. Điều gì là đúng đắn và thích hợp để làm đây? Mama và Papa cũng như cha mẹ chàng đã không ngăn chúng ta kết hôn khi họ nhận thấy rằng tâm trí chúng ta đã quyết định làm như vậy.”
“Không có,” anh nói.
Nàng mở lòng bàn tay trên vạt áo và nhìn xuống chúng. “ Có lẽ họ nên làm thế,” nàng nói.
“Đúng vậy.”
“Nhưng điều đó có nghĩa là chúng ta nên ngăn cản Sophia?” Nàng nói. “ Có thể nó sẽ trở thành một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”
“Đúng thế.”
“Ôi, Marcus,” nàng nói,ngẩng mặt lên nhìn anh, “ Chàng nghĩ thế nào? Em rất muốn chàng thực hiện quyết định này bởi vì chàng là cha con bé. Nhưng em biết điều đó là không công bằng.”
“Nó đánh vào ta,” anh đáp, “ là trong sáu tháng hoặc một năm hay hai năm chúng ta sẽ phải lại đối mặt với chuyện này nữa, Olivia, nếu chúng ta nói không lần này.Và ta tin tưởng rằng Sophia sẽ luôn còn quá trẻ và sẽ luôn có một điều gì sai trái với chàng trai đó.”
“Vâng.” Nàng mỉm cười buồn bã.
“Ta nghĩ ta tốt hơn là nghe những điều Sutton tự mình nói ra,” anh nói.
“Vâng.”
“Ta sẽ không khiến nó dễ dàng cho cậu ta.”
Nàng mỉm cười. “ Em nhớ rằng ngài đã nói Papa là một người độc ác đúng nghĩa,” nàng đáp. “ Dù Papa là người đàn ông hòa nhã bình thường.”
“Nàng mới mười bảy,” anh nói. “ và là người con gái duy nhất của cha.”
“Vâng.”
“Nàng sẽ sẵn sàng sống với hôn ước này chứ?” anh hỏi.
“Em cho là thế,” nàng đáp. “Sophia đã nói là chúng sẽ muốn công bố hôn nhân được ban hành ngay lập tức, Marcus. Chúng mong muốn một hôn lễ mùa hè tại nhà thờ trong làng.”
“Vậy sao?” anh hỏi. Và anh đột nhiên nhớ đến Olivia, gương mặt nàng ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt dịu dàng, ngạc nhiên và hết sức yếu đuối khi linh mục tuyên bố họ là vợ chồng. Đó là một ký ức hòa lẫn với tiếng đàn hát, hương hoa và từng hồi chuông ngân lên. “ Nàng sẽ ở lại cho đến sau hôn lễ chứ?”
Đôi má nàng ửng lên. “ Nếu có hôn lễ,” nàng nói. “ Vâng, nếu em có thể.”
“Đây là nhà của nàng,” anh đáp.
Nàng lắc đầu. “Không,” nàng nói. “ Rushton là nhà của em.”
“Nàng có hạnh phúc không, Olivia?” anh hỏi và ước rằng mình không chuyện buổi nói chuyện qua những vấn đề cá nhân.
Nàng không trả lời trong một lúc. “ Mãn nguyện,” nàng nói. “ Em có ngôi nhà của mình, khu vườn, những quyển sách và âm nhạc. Và nhà thờ, công việc từ thiện và những người bạn.”
“Clarence?” anh nói. “ Cậu ta vẫn là bạn nàng? Ta hiếm khi gặp anh ta trong thành phố.”
“ Ngài ấy không thường đi,” nàng nói. “ Ngài ấy thích ở lại miền quê. Vâng, Ngài ấy vẫn là bạn em, marcus. Chủng như nhiều người khác và hơn nữa.”
“Ta rất vui,” anh đáp. “ Nàng không bao giờ sử dụng ngôi nhà ở London, thậm chí khi ta quả quyết với nàng rằng ta sẽ không ở đó.”
“Không.” Nàng nói. “ Em hạnh phúc hơn khi ở nhà.”
“Ta luôn yêu nơi đó,” anh nói. “ Ta vui mừng vì nàng hài lòng ở đó.”
“Vâng,” nàng nói.
Anh đứng thẳng người và hạ chân xuống cỏ. “ Nàng có quay về nhà với ta không?” anh hỏi. “ Hay là nàng muốn lưu lại đây thêm chút nữa?”
“Em sẽ ở lại đây,” nàng đáp.
Anh gật đầu và quay đi. Nhưng giọng nói của nàng ngăn anh lại khi anh đặt tay lên chốt cửa.
“Marcus,”nàng nói. Anh nhìn lại qua vai mình. “ Em vui sướng khi chàng giữ khu vườn.”
Anh mỉm cười và để mình bước ra ngoài vào khu rừng.
Ta giữ nó vì nàng, anh muốn nói với nàng. Nhưng đó không phải hoàn toàn là sự thật. Đó là vì bản thân mình mà anh đã giữ nó. Bởi vì nó nhắc anh nhớ đến Livy và cuộc sống hoàn hảo họ đã có trong gần năm năm trước khi bị anh hủy hoại nó bởi một cú đánh khi cố gắng chứng tỏ với một đám người say xỉn chẳng có nghĩa lý gì với anh rằng anh là một người đàn ông thật sự.
Anh lặng lẽ đóng cánh cửa phía sau mình.